XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 27

 Tiêu Mai mỉm cười, “nghe cậu nói như vậy, tôi cũng yên tâm rồi. Nhưng tôi về nhà cũng chẳng có việc gì, hay là ở lại với cậu thêm một ngày nữa, đợi đến tối chồng tôi đến đón tôi sẽ về”.

 “Tiểu thư à, cậu còn có chồng nuôi, tôi thì phải đi tìm việc rồi, hay là cậu trả tiền thuê nhà đi nhé?”

 “Được, thế tôi về rồi có việc gì cứ gọi tôi nhé. Đợi cậu và anh Mạc Thành tìm được việc rồi, tôi sẽ bảo chồng mời hai người đi ăn, chúng ta ra quán đánh chén một bữa”

 “Thế thì tớ nhớ kỹ rồi, lúc ấy đừng trách nhé. Tớ còn phải chuẩn bị một ít tài liệu cá nhân như là sơ yếu lý lịch, tớ tiễn cậu xuống trước”

 “Không cần đâu, tôi có phải là mù đường đâu cơ chứ? Tôi về đây, tạm biệt!”.


Tiêu Mai đi rồi, Bạch Băng không làm những việc giống như cô vừa nói với Tiêu Mai là cần phải sắp xếp tài liệu, chuẩn bị sơ yếu lý lịch để ra ngoài xin việc, mà trái lại, cô ở trong phòng lần lượt gọi điện cho Mạnh Vân Phi và văn phòng công ty.

 Trong nhà giờ chỉ còn lại mỗi cô, Mạc Thành sau khi chuẩn bị xong bữa sáng cho cô và Tiêu Mai liền ra ngoài tìm việc, anh thay đổi ý định, tiếp tục ở lại Bắc Kinh. Đơn từ chức của anh hiện giờ vẫn chưa được phê chuẩn, nhưng ý anh đã quyết, không tiếp tục ở lại Vũ Nhân.

 Nhưng nghĩ kỹ lại, Mạc Thành cảm thấy Vũ Nhân là một công ty không tồi, trong lúc Bạch Băng vẫn chưa tốt nghiệp, vẫn chưa xin vào Vũ Nhân làm việc thì anh đã hơn một lần vẽ ra cái viễn cảnh sau này sẽ có một tương lai tốt đẹp với Bạch Băng. Làm việc cật lực đã mấy năm trôi qua, anh đã lên được vị trí cao trong công ty, như vậy đối với mơ ước đạt ba tiêu chuẩn cao của hai vợ chồng, chức cao, lương cao, đời sống cao, đã có những ngày tháng trước mặt đón đợi trong niềm vui hân hoan.

 Nhưng ai mà biết được giữa đường anh lại gặp phải Mạnh Vân Phi, con người của tiền bạc và quyền lực, anh liền rơi từ mây xanh xuống dưới đất. Tuy nhiên khi quay lại với chặng đường đang đi, xuân đi rồi xuân lại về, cuộc sống lại đem đến cho anh những tia hy vọng mới. Lúc này anh lại tiếp tục chạy đua trên con đường công danh sự nghiệp của mình.

 Nhưng sự đời vốn vẫn khó lường, mấy hôm nay, tất cả kinh nghiệm anh tích luỹ và thu lượm được khi còn làm việc tại Vũ Nhân lại trở thành hòn đá tảng cản đường khi anh phỏng vấn ở những công ty khác. Vì anh tự viết đơn xin nghỉ việc, khi trực tiếp trả lời phỏng vấn tuyển dụng anh đương nhiên không thể nói ra nguyên nhân thực sự. Và kết quả là người ta hỏi anh tại sao lại không tiếp tục làm công việc trước đây? Ồ, chê rằng không gian phát triển không đủ lớn sao? Không phải chứ, xem ra anh là người đứng núi này trông núi nọ rồi. Công ty chúng tôi có không gian phát triển nhân lực cũng chẳng rộng lớn gì, vì thế chúng tôi không thể tuyển dụng anh được. Vì sao ư? Lý do rất đơn giản, nếu chúng tôi tuyển dụng anh vào làm, đợi đến lúc anh tích luỹ nhiều kinh nghiệm, phát triển lớn mạnh rồi, anh sẽ lại nhìn thấy những công ty khác có điều kiện phát triển tốt hơn, anh sẽ lại tìm thấy những đỉnh cao khác, người đã có thể bỏ việc lần thứ nhất rồi cũng sẽ có lần thứ hai, tôi chẳng việc gì bận rộn thay người khác may áo cưới cả?

 Trên thực tế, đối với Mạc Thành tìm công việc ở một công ty nhỏ với mức lương tầm tầm cũng chẳng mấy khó khăn, nhưng khi anh tốt nghiệp rời ghế nhà trường công việc đầu tiên anh làm đã có xuất phát điểm khá cao. Vũ Nhân là một công ty có vị thế ở Bắc Kinh, vì thế trong lòng anh khó mà có thể chấp nhận những công việc ở các công ty nhỏ. Vì người luôn hướng lên những đỉnh cao, nước chảy chỗ trũng mà, anh luôn đặt tiêu chuẩn của Vũ Nhân làm phương hướng phấn đấu nghề nghiệp của mình. Một tuần trôi qua, con đường công việc của anh vẫn chưa tìm thấy hướng đi.

 Vào buổi chiều hôm đó, ở cửa lớn của công ty Vũ Nhân, Bạch Băng cũng đã gặp được người lái chiếc xe BMW - Mạnh Vân Phi. Nửa tiếng sau, hai người ngồi đối diện trong một quán trà được trang trí đơn giản nhưng nhã nhặn của một khách sạn.

 Bạch Băng đưa mắt nhìn thẳng vào Mạnh Vân Phi, "anh nợ tôi một lời giải thích".

 Mạnh Vân Phi trầm ngâm một lát rồi nói: "Cho em thôi việc cũng là điều bất đắc dĩ, tôi vốn không muốn thế".

 "Điều tôi muốn nghe không phải chuyện này. Vì sao anh không nghe điện thoại của tôi? Từ đầu đến cuối anh chỉ muốn đùa giỡn tình cảm của tôi, cũng như đối với Hân Di thôi, đúng chưa?"

 "... sao cô cứ đay đi đay lại câu hỏi này thế hả? Hỏi mấy câu này thì có ý nghĩa gì chứ?"

 "Anh đúng là loại vô liêm sỉ!"

 Trong đôi mắt Bạch Băng có sự giận dữ gay gắt nóng rực như lửa cháy. Chỉ là cô muốn nghe những lời giải thích hợp lý một chút, chỉ cần anh ta thành thật, thẳng thắn, giải thích rõ ràng với cô một lý do nào đó, có thể cầu xin cô, nói rõ rằng anh ta là người chạy theo danh lợi, không thể vì bất cứ người đàn bà nào mà vứt bỏ tất cả những gì anh ta đang sở hữu. Chỉ cần như vậy thôi, cô sẽ bỏ qua cho anh tất cả, cô có thể hiểu được rằng, danh lợi là thứ gì đó có sức mạnh ghê gớm không phải tất cả mọi người đang sở hữu nó đều có thể dễ dàng vứt bỏ. Nhưng kết quả thì sao, thực chất anh ta là loại người chỉ có mục đích đùa cợt với tình cảm của người khác, như vậy thì không phải suy nghĩ gì thêm nữa, có thể bỏ qua cho anh ta.

 Mắt đối mắt như muốn giết kẻ thù, Mạnh Vân Phi với vẻ mặt ra chiều hiểu ý liền gật gật đầu, thu ánh mắt nhìn, rút bút và chi phiếu từ trong túi ra, ký ngay một tấm chi phiếu trị giá 50 vạn tệ, rồi đưa cho Bạch Băng.

 Bạch Băng quét mắt nhìn tấm chi phiếu, kìm nén cơn giận dữ đang trào dâng trong lòng như biển dậy sóng, xoay người giữ chặt mép bàn, tiến gần đến anh ta, nói từng câu từng chữ thật chậm, thật chậm: "Tôi rất muốn dán tờ chi phiếu này lên cái bản mặt chó của anh. Nhưng tôi vẫn chưa luyện đến trình độ không phân biệt được phân với vàng. Nhưng anh vừa nói nhiều điều bổ ích với tôi, tôi nhất định sẽ dùng 50 vạn tệ anh đưa ngày hôm nay, để đánh bại anh. Dám đùa giỡn với tình cảm của người khác, nhất định có ngày tôi sẽ khiến cho anh khóc như có nhịp điệu như hát hay".

 "Cái gì, cậu định mở công ty á?". Tiêu Mai đưa tay sờ lên trán Bạch Băng, "cậu không sốt đấy chứ?".

 Bạch Băng quay đầu lại, nhìn cô một cái sắc lẹm, nói: "Có cậu sốt thì có. Cậu to mồm thế làm gì, đây lại là quán trà nơi công cộng, chú ý đến cá tính bản thân chút đi. Tớ tìm cậu là có chuyện nghiêm túc muốn nói. Thấy thế nào, có hứng thú, muốn đầu tư góp cổ phần làm cách mạng, làm nên việc lớn không?".

 Tiêu Mai nhìn dò xét: "Là chuyện đùa thôi phải không?".

 "Nói nhảm gì thế hả, tớ đâu có thừa hơi đi nói chuyện đùa vớ vẩn với cậu".

 "Nhưng tớ làm gì có nhiều tiền vốn để đầu tư? Cậu tìm tớ chẳng phải là uống nhầm thuốc, vái nhầm cửa chùa sao?"

 “Không cần cậu góp vốn đến mấy trăm vạn tệ đâu, chẳng lẽ chồng cậu lại không có đến mấy chục vạn tệ, nếu vậy bao năm qua anh ta đi làm để làm cái quái gì?”

 “Cậu đúng chỉ là con muỗi ngáp vặt. Anh ấy một chẳng chịu đi ăn cướp, hai chẳng dám nhận hối lộ, lấy đâu ra mấy chục vạn tệ chứ. Chẳng sợ xấu hổ mà nói với cậu, hai vợ chồng chúng tớ ấy à đến 100 tệ cũng không có, nếu để anh ý mà tự làm tự ăn có mà đến già cũng chẳng có gì cả đâu”

 “Không phải tớ tìm cậu để vay tiền rồi nghe cậu than nghèo kể khổ đâu nhé. Tớ thật chẳng hiểu nhà cậu thế nào, đến một đồng cũng không cho lọt qua kẽ tay. Chỉ toàn bo bo tích cóp. Đợi đến lúc nào mới chịu dùng tiền chứ?”

 “Cậu thôi quy kết chê bai tớ đi, tớ không phải người keo kiệt như vậy đâu, chỉ là tớ không muốn tiêu tiền hoang phí thôi. Nhưng mà tớ vẫn tò mò lắm, sao tự dưng cậu lại nghĩ tới chuyện lập công ty thế hả, cậu đã chuẩn bị tiền vốn chưa? Cậu dự định mở công ty hoạt động trong lĩnh vực nào?”

“Cậu không góp vốn, cũng chẳng có ý định góp cổ phần, thì hỏi làm cái gì?”

 “Tớ phải có tiền vốn mới có thể góp cổ phần được, đúng không nào? Chi phiếu trắng trơn liệu có góp vốn được không? Hơn nữa, tớ không góp vốn không có nghĩa là tớ không có hứng thú với kế hoạch của cậu. Mau nói đi, cậu phải thoả mãn trí tò mò của tớ chứ”

 “Tớ và anh Thành đã bàn bạc kỹ với nhau rồi, cứ đi làm thuê mãi cho người khác, chi bằng tự mình mở công ty. Chúng tớ dự định thành lập một công ty thời trang nhỏ, bắt đầu lập nghiệp từ công ty nhỏ trước, dần dần sẽ phát triển lớn mạnh hơn”

 “Xem ra như vậy có vẻ bài bản chuyên nghiệp đấy. Cả hai người đều từ Vũ Nhân ra ngoài lập nghiệp, cũng có thể coi là quen đường quen lối, hơn nữa trong tay anh Thành đã có sẵn vốn quen biết nhiều khách hàng rồi. Thế anh Thành đâu rồi, sao hôm nay không thấy tới”

 “Anh ấy đi tìm bạn bè huy động thêm vốn, riêng anh ấy cũng góp được 20, 30 vạn rồi. Nếu cậu góp được 20, 30 vạn nữa, là chúng ta cũng đã có 100 vạn tệ tiền vốn rồi”

 “Nói vậy là cậu đã có 50 vạn tệ rồi, cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

 Bạch Băng chớp chớp mắt, trầm lặng không nói câu nào.

 “…Lẽ nào… là của anh ta. Đúng không?”

 “Cậu biết là được rồi, đừng nói với ai cả”. Bạch Băng nói chậm từng chữ, từng từ: “Tớ nói với anh Thành là tiền này của bố mẹ tớ đã đi thế chấp nhà cho ngân hàng, vay trả lãi mỗi tháng để cho tớ lập nghiệp”.

 Tiêu Mai lúc này không biết nói gì, cô không đứng ở vị trí của Bạch Băng nên cũng không rõ có nên nhận món tiền 50 vạn tệ đó không, cũng không dám phê bình gì chuyện này. Nhưng cô vẫn lo lắng không biết đầu tư tiền vào đây liệu rồi có chảy trôi mất như bèo theo dòng nước không?”.

 Bạch Băng nổi giận, cô quay người cầm túi lườm Tiêu Mai rồi nói: “Mọi thứ còn chưa đâu vào đâu, tớ đã thẳng thắn chia sẻ hết mọi chuyện với cậu rồi, công ty còn chưa thành lập, tớ đã nói hết từ đầu đến cuối với cậu, nếu đã thế này tớ không động đến cái móng tay của cậu”.

 Cái kiểu người gì thế không biết? Tiêu Mai nhìn theo bạn từ đằng sau lưng, thầm nghĩ trong bụng, chẳng phải tớ lo lắng thay cho cậu sao? Đâu phải cứ nói ra là đã khiến công ty của cậu làm ăn thua lỗ, thế tớ mà nói cậu sẽ trúng xổ số, liệu cậu có trúng không? Ân Tú Chi chẳng nói mãi rồi đấy thôi, bà vì Cao Hiểu Cương mà khóc ròng suốt mấy năm trời, cũng có làm cho bà ta chết ngay được đâu. Đúng thật là, sao mà mê tín thế không biết, chó cắn phải hang đồng, đúng là không hiểu lòng tốt của người ta.

 Cô xách túi của mình, quay người, trong lòng cũng đã có chút tức giận. Nhưng mới bước chân chưa ra khỏi cửa quán đã bị nhân viên phục vụ gọi giật lại: “Này cô ơi, vẫn chưa thanh toán tiền”.

 Tiêu Mai há to miệng, trời ạ, cái con bé chết tiệt đó, cầm hẳn 50 vạn tệ, rủ cô ra quán uống trà rồi tự dưng bỏ đi luôn, thật là quá đáng mà.


Bước ra khỏi quán trà, Tiêu Mai lấy điện thoại bỏ trong túi, gọi điện thoại cho Bạch Băng, cô đứng ngay trên vỉa hè con phố lớn mà mắng mỏ cô bạn thân.

 Mắng tới mắng lui một hồi cô đã thấy Bạch Băng cười cười đứng ngay trước mặt mình.

 Bạch Băng nói: “Dù sao cũng chỉ là mấy cốc trà thôi mà, cũng đáng cho một chủ gia đình như cậu mở ví xuất ra mấy đồng bạc lẻ chứ. Nói cậu keo kiệt thế mà còn nói tớ vu oan cho cậu, cậu đúng là tên keo kiệt chính cống. Vẫn còn đến chết không thừa nhận”.

 “Này, cậu nói cái gì thế hả. Chẳng phải cậu gọi điện thoại mời tớ sao?”

 “Ừ, tớ mời, cậu trả tiền”

 “Mời cái kiểu gì thế, tớ là chủ cả một gia đình lại chẳng có một đồng thu nhập nào, thế mà cậu còn dày mặt uống trà bằng tiền của tớ”

 “Được rồi, đồ keo kiệt. Đợi hôm nào đó tớ mời cậu ăn trưa, được chưa nào? Đi thôi, chúng ta đi dạo phố mua sắm chút đã”

 Cô khoác tay Tiêu Mai, Tiêu Mai không khách khí đẩy ra, nói: “Phải nói trước cho rõ ràng đã, cậu mời ăn trưa cậu phải trả tiền. Đừng có đến lúc đấy ăn no bụng rồi lại chạy làng mất”.

 Bạch Băng lại khoác tay cô, không nói thêm điều gì, đưa tay bẹo má bạn.

 “Thấy chiếc mũ này thế nào?". Bên cạnh một chiếc tủ tràn ngập hàng hoá trong một cửa hàng bán đồ hiệu đông đúc khách mua bán, Bạch Băng đang soi gương hết xoay trái lại xoay phải, miệng liên tục hỏi Tiêu Mai.

 “Ồ!”. Tiêu Mai ngắm nghía nhãn mác của chiếc mũ, nói với Bạch Băng: “Chiếc mũ này miễn cưỡng thì cũng tạm được, nhưng mà giá bán của nó những hơn 300 tệ đấy, cậu mà đội nó trên đầu không sợ bị nặng đầu à, tiền mà đè trên đầu là áp lực lắm đấy”.

 Bạch Băng nhìn mọi người xung quanh, trợn mắt nhìn Tiêu Mai, tức tối nghiến răng nói, “sau này tớ mà còn kéo cậu đi dạo phố mua đồ nữa thì thật không phải là người”.

 “Không phải là người thì cậu biến thành…”. Tiêu Mai còn chưa nói hết câu thì phía bên quầy thu ngân đã vang lên tiếng quát tháo ầm ĩ, Bạch Băng đặt chiếc mũ xuống kệ rồi vội vã kéo bạn qua xem. Bởi vì đối với những phụ nữ vốn thiên bẩm có tinh thần nghĩa hiệp, thì không có đạo lý nào là nhìn thấy chuyện ồn ào mà không ra tay.

 Vẫn chưa sang đến bên đó, qua tiếng ồn ào của đám đông vây xung quanh, họ biết chuyện có hai phụ nữ đang đánh nhau. Đến khi tới gần hơn, cô tròn mắt quan sát, gần như bản năng đều căng hết ra, đưa tay ném chiếc túi vào đầu người đàn bà đang xô ép Trịnh Hân Di.

 Bạch Băng khi nhìn rõ một trong hai người đang đánh nhau là Trịnh Hân Di, cô lặng người mất mấy giây, ngay sau đó cũng tham gia vào trận chiến. Nhưng cô không giúp Trịnh Hân Di mà xông vào giúp Tiêu Mai. Người gây sự đánh nhau với Trịnh Hân Di là mẹ vợ của Mạnh Vân Phi, dáng người bà ta cao to lực lưỡng, Trịnh Hân Di vốn không phải là đối thủ xứng tầm của bà ta, may mà có Bạch Băng và Tiêu Mai đến giúp kịp thời, thế trận thay đổi, cô đã đứng dậy, tay cầm chiếc giày cao gót đưa lên dậm dọa mẹ vợ Mạnh Vân Phi.

 Lúc đó nhân viên phục vụ trong siêu thị chạy tới, bộ dạng mẹ vợ của Mạnh Vân Phi đã rất nhếch nhác và thảm hại, các bà các mẹ đi mua sắm đã dần bỏ đi, trước khi đi còn không quên nhìn Trịnh Hân Di bằng ánh mắt khinh thường và tức tối.

 “Hân Di à… chúng ta cùng đi ăn trưa nhé!”. Đi ra từ khu mua sắm, Tiêu Mai ngập ngừng một lát rồi nói với Hân Di.

 Trịnh Hân Di do dự một lát, đưa mắt nhìn Bạch Băng. Bạch Băng ngẩng đầu nhìn trời, muốn đi mà không đi.

 “Đi thôi”. Tiêu Mai thấy Bạch Băng không có ý kiến phản đối gì, kéo Trịnh Hân Di và giơ tay gọi xe, rồi quay đầu hỏi Trịnh Hân Di: “Em có lái xe đến đây không?”.

 Trịnh Hân Di lắc lắc đầu. Tiêu Mai vẫy được xe, Bạch Băng ngồi ghế trước, Tiêu Mai và Trịnh Hân Di ngồi phía sau. Xe vừa chạy được một lát, cô hỏi nhỏ Trịnh Hân Di: “Người đàn bà đó là ai thế? Sao em lại đánh nhau với bà ta”.

 “… vừa nãy, cảm ơn”

 “Không có gì”

 Thấy cô không muốn trả lời, Tiêu Mai cũng không tiện hỏi thêm, trong lòng tự xem xét đoán biết xem người đàn bà đó là ai? Lẽ nào đó là vợ của Mạnh Vân Phi. Không thể nào, nhìn dáng vẻ cũng biết đã đứng tuổi. Hay là mẹ vợ của anh ta, Trịnh Hân Di vừa buông tay thì Bạch Băng cũng bị đuổi việc, sau khi đọc báo cô cũng mới biết Bạch Băng là nhân viên dưới quyền của Mạnh Vân Phi, mẹ vợ của Mạnh Vân Phi đương nhiên vì lo sợ sẽ chẳng để cho Bạch Băng tiếp tục làm việc tại công ty, nếu không giờ này cô ấy phải đi làm rồi chứ. Còn Bạch Băng lúc này đang suy tính trong lòng, Trịnh Hân Di và Mạnh Vân Phi đã qua lại với nhau cả một thời gian dài như vậy, không biết anh ta đã đền bù cho cô ta bao nhiêu tiền bồi thường tuổi thanh xuân.

 Ba người phụ nữ cùng ngồi trên xe, mặc dù mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau nhưng trong lòng mỗi người đều có những điều lo nghĩ nhỏ nhặt. Trước đây Trịnh Hân Di và Tiêu Mai từng cãi nhau, mối quan hệ vốn cũng chẳng hoà thuận gì, vừa nãy khi nhìn thấy Trịnh Hân Di đánh nhau với mẹ vợ của MạnhVân Phi, sao cô không giả vờ như không quen biết rồi bỏ đi mà lại xông vào trợ giúp. Lý do rất đơn giản, người một nhà mà, dù sao cũng là người cùng một nhà, hơn nữa trước kia Trịnh Hân Di cũng đã không hề tính toán, cũng mua cho Tiêu Mai mấy chiếc bút vẽ.

 Có “kinh nghiệm” cùng đứng về một chiến lũy tham chiến, khoảng cách giữa hai người đã gần lại rất nhiều. Nhưng Tiêu Mai và Trịnh Hân Di cũng từng cãi nhau trước đó, những dịp hai người nói chuyện quan hệ qua lại cũng không nhiều, lại ngay từ đầu đã thấy đối phương rất chướng mắt, cứ như là hai kẻ thù địch từ kiếp trước. Nhưng từ sau khi hai người cùng nghe những lời phân tích của một người đàn ông, giữa hai người đã dần dần xoá bớt khoảng cách, mà có nảy sinh chút tình cảm.

 Nhưng hai người ngồi đối diện nhau trong nhà hàng, rõ ràng trong lòng đã có chút tình cảm lưu luyến, hơn nữa cũng đã đọc được những điều tương đồng trong ánh mắt của người kia, nhưng vẫn cố chấp, dù chết cũng không chịu mở lời trước, có cảm giác như là chỉ cần mở lời quan tâm đến người kia trước thì sẽ bị mất giá vậy.

 Trong ánh mắt Tiêu Mai đã lấp lánh nét cười, cô đá vào chân Bạch Băng một cái ở dưới chân bàn, rồi quay sang hỏi Trịnh Hân Di: “Lúc nào thì em quay về nhà, mẹ ngày nào cũng thương nhớ em. Giờ em có còn ở khu nhà ở của công ty không?”.

 Trịnh Hân Di nói: “Không, tạm thời em ở nhờ nhà người bạn. Chị đừng vội nói với mẹ và anh trai là em đã về”.

 “Sao lại thế?”, Tiêu Mai hỏi.

 “Tóm lại… chị đừng vội nói với họ, như thế là được rồi. Em… em hiện nay vẫn chưa ổn định tinh thần, bao giờ tâm trạng tốt hơn, qua được thời gian này em sẽ về nhà”

 Tiêu Mai vẫn còn muốn hỏi thêm nhưng Trịnh Hân Di đã chuyển câu hỏi, quay sang hỏi Tiêu Mai: “Sao chị lại đến khu mua sắm thế?”. Câu hỏi này của Trịnh Hân Di hoàn toàn có ý thăm dò, muốn hỏi rõ xem liệu có phải Bạch Băng đã bị thôi việc.

 “Chị bị cô ấy kéo đi”. Tiêu Mai ngước cằm hất mặt về phía Bạch Băng, “cô ấy sớm đã bị quỷ chạm vào đầu rồi, tự dưng gọi điện thoại rủ chị đầu tư mở công ty. Chị nói là không có tiền nhưng cô ấy không tin, kéo chị đi mua sắm, kéo hai anh chị thành một túm, đem bán cả hai mà cũng không kiếm ra được đồng nào để đầu tư vào công ty”.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .